CHƯƠNG 1088: HƠI MUỐN ĂN THỊT (2)
"Này, đợi lát nữa nếu như ngươi cảm thấy đồ ăn không ngon thì không ăn là được!" Thu Đồng có chút mất hứng, gia hỏa này không thể tin tưởng nàng một chút sao? Nấu ăn cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, nàng đã nhớ kỹ công thức chế biến rồi đây!
"Ừm, ta nhớ ra rồi, ta vẫn cần mua ít đồ." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn lại lấy một lọ Lao Gan Ma từ trên quầy hàng bên cạnh, lại lấy thêm một lọ đậu tương, rồi còn lấy thêm một lọ sốt tiêu cộng thêm một lọ chao.
"Ngươi thích ăn mấy thứ này lắm à?" Thu Đồng cảm thấy kỳ lạ.
"Đồng Đồng, dưới tình huống không có đồ ăn, đây đều là những món có thể ăn với cơm." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng lập tức nổi giận: "Này, dù vậy ngươi cũng không cần mua nhiều thế chứ?"
"Ừm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu trường kỳ." Hạ Chí cười hì hì nói.
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó đi nhanh về phía khu rau dưa, trong lòng thầm cắn răng, nàng không tin mình không thể nấu ra được một bữa cơm nước ngon lành!
Thu Đồng mua rất nhiều đồ ăn, nếu gia hỏa này muốn đánh trường kỳ, nàng sẽ đánh trường kỳ với hắn. Về sau mỗi ngày nàng đều ở nhà nấu cơm!
"Xem ra, phải chuẩn bị gian khổ phấn đấu." Thấy nhiều món ăn như vậy, Hạ Chí tự lẩm bẩm.
Hai người rời khỏi siêu thị. Khi bọn họ trở lại túc xá của Thu Đồng đã hơn sáu giờ. Thu Đồng thay quần áo khác, mang tạp dề lên, hóa thân thành nữ đầu bếp xinh đẹp đi vào trong phòng bếp, mà Hạ Chí vốn muốn đi theo giúp đỡ, lại bị nàng nhốt bên ngoài.
Nàng quyết định dựa vào thực lực của bản thân để nấu ra một bữa cơm thật ngon lành.
"Rõ ràng có thể bán mặt ăn cơm, vì sao Đồng Đồng cứ nhất định phải liều mạng học nấu nướng" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn dựa lưng trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, dùng ngón tay nhanh chóng nhấn xuống. Bận rộn chừng ba phút đồng hồ, hắn lại đặt di động qua một bên, ngã người lên ghế sofa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Xấp xỉ mười phút sau, điện thoại của Hạ Chí đổ chuông, mà hắn vốn không mở mắt, cứ vậy cầm di động lên, tiện tay nhận máy.
"Đã nhận được tiền, rất tốt, hiện tại ta sẽ gửi một địa chỉ tới cho ngươi, ngươi kêu bạn gái Thu Đồng của ngươi lái xe qua đây, nhớ kỹ, chỉ có thể để một mình nàng đến, đến lúc đó, ta sẽ giao nữ nhi của ngươi cho nàng. Nếu ngươi không muốn nữ nhi của ngươi gặp phải chuyện gì thì đừng chơi chiêu với bọn ta!" Điện thoại là bọn cướp gọi tới, mà sau khi bọn cướp nói xong mấy lời này lập tức cúp điện thoại.
Lúc này đột nhiên Hạ Chí mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Là ta đã đánh giá thấp các ngươi, thì ra các ngươi không chỉ là lừa đảo." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra một câu: "Vẫn luôn có ít người không biết sống chết."
Thành phố Thanh Cảng, trong một khách sạn nào đó có mấy nam nhân, lúc này trên mặt bọn hắn đang lộ vẻ hưng phấn dị thường.
"ĐM, con hàng Hạ Chí này thật dễ lừa gạt, ai nói hắn rất lợi hại?
Xem xem, chúng ta dễ dàng lừa được một ức, là một ức, một ức USD, đủ cho lão tử bao trăm người mẫu, ha ha ha ha... Một nam nhân đang hưng phấn la hét.
"Ha ha ha, bao người mẫu cái gì? Đợi lát nữa Thu Đồng đến, chúng ta có thể sướng rồi. Con hàng này thật thương nữ nhi. Lại nói tiếp, có phải nữ nhi của hắn đã mất tích thật không?"
"Đúng là mất tích thật, nói chung nàng không có ở nhà, ta đã sai người điều tra."
"Lão đại, lão đại, không tốt... Đúng lúc này, một giọng nói kinh hoảng vang lên.
"La hét cái gì?" Nam nhân được gọi là lão đại rất bất mãn.
"Lão đại, đột nhiên tiền của chúng ta biến mất rồi, tiền trong số tài khoản kia của chúng ta đột nhiên bị dọn sạch!" Giọng nói càng thêm kinh hoảng: "Này, sao lại thế này? Hình như một ức của chúng ta không còn nữa!"
"Cái gì? Không còn tiền nữa?"
"Sao có thể?"
"ĐM, thật sự không còn tiền, có phải tên khốn kiếp Hạ Chí kia đang trêu chọc chúng ta?"
"Hắn là vậy, ta nghe nói có loại chuyển khoản có thể rút về, chắc chắn là hắn đã rút về!"
"ĐM, lão tử gọi điện thoại cho hắn...
Lão đại kia cầm điện thoại lên, chuẩn bị quay số.
"Không cần gọi điện thoại cho ta." Giọng nói lạnh lùng vang lên, Hạ Chí đột ngột xuất hiện trong phòng: "Lúc đầu ta chỉ nghĩ chơi đùa cho đỡ nhàm chán, nhưng mấy tên chó chết các ngươi không biết sống chết, lại có thể có ý đồ với Đồng Đồng. Các ngươi đã muốn tìm chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Lời của Hạ Chí vừa phất ra, tất cả mọi người phòng trong đều biến mất, mà Hạ Chí cũng lại lần nữa về tới ghế sofa trong ký túc xá của Thu Đồng.
"Chúng ta đang ở đâu?"
"Thật tối, đây là nơi nào?"
"Các ngươi ở đâu?"
Trong một thế giới u ám, có vài người đang kêu gào, nhưng bọn hắn lại không nhận được bất kỳ tiếng đáp lại gì.
Thời gian dần dần chuyển dời, mãi qua hai giờ sau Thu Đồng mới chịu bước ra khỏi phòng bếp. Mà lúc này, thoạt nhìn vị nữ đầu bếp xinh đẹp kia đã có thêm chút chật vật, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia có vài chỗ đen kịt, không biết là khói dầu hay là thứ gì.
"Này, ăn cơm thôi!" Thu Đồng bước ra khỏi phòng bếp, đồng thời còn bưng hai chén cơm trắng ra, đặt lên trên bàn cơm.
"Honey, đồ ăn đâu?" Hạ Chí ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, rất rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng lấy hai cái chai ra, sau đó lại lấy thêm hai cái chai nữa, tổng cộng bốn cái chai, đặt hết toàn bộ lên bàn, phồng má lên:
"Bốn món ăn đều ở đây đây!"
Lao Gan Ma, nước đậu tương, sốt tiêu, chao, đều là mấy món mà Hạ Chí mua được.
"Honey, ngươi ở trong bếp khổ cực hai giờ mà chẳng làm nổi một món sao?" Lúc này Hạ Chí thật sự cảm thấy ngạc nhiên, tuy tài nấu nướng của Đồng Đồng không được tốt lắm, nhưng cũng không kém tới mức này chứ?